Bạn có bao giờ ngầm phá hỏng chính mình chưa? Có điều gì cứ lẩn quẩn trong tâm trí bạn, tạo nên những cái bẫy để làm chậm bạn lại? Hay để lại quả mìn, lập những cuộc phục kích, thổi bay những cây cầu riêng của bạn, làm xì hơi lốp xe của bạn, làm trống rỗng những tài khoản ngân hàng riêng của bạn, lan truyền những lời nói dối và đồn đại về bạn? Tốt hơn là tóm lấy kẻ phá hoại nhỏ xíu ấy trước khi hắn ta gây thêm bất kỳ thiệt hại nào nữa – tốt hơn là bắt hắn ta và cải tạo, biến đổi hắn quy phục theo phía bạn. Cần nỗ lực để trở nên thích hợp.
Sự khao khát. Niềm tin. Lòng tự trọng. Khi bạn có tất cả những điều này thẳng hàng với nhau, bạn có sức mạnh để nhìn ngắm. Nhưng quá trình sắp thẳng hàng này không xảy ra ngay lập tức. Đôi khi phải mất nhiều năm hoặc đòi hỏi kinh nghiệm cả đời hay chuyện “suýt mất mạng” nào đó để đột nhiên buộc bạn phải thức tỉnh và nối các hành động của bạn lại với nhau. Khi bạn không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác – khi nó là một vấn đề sống còn – bạn thường xuyên hiểu ra sự việc. Dù là chậm chạp hay đột ngột, bạn thức dậy vào một buổi sáng và nhận ra rằng “cái ngày nào đó của bạn là đây.” Bạn muốn có nó. Bạn tin tưởng nó. Hạt giống mà bạn gieo rất lâu trước đây giờ đã chín mùi và sẵn sàng ra quả.
Có thể dường như chúng ta đang bỏ nhiều thời gian vào những “vấn đề” bên trong chúng ta – nhưng đây là phần khó khăn nhất. Nếu bạn có thể phù hợp, tất cả những phần còn lại sẽ giống như trò chơi của một đứa trẻ. Bất cứ ai có thể học phải làm gì. Chính việc bắt chính bạn phải làm mới là khó khăn.
Stephen Covey thích trích dẫn lời của Lincoln, ông cho rằng: “Nếu tôi có tám giờ để chặt một cái cây, tôi sẽ dành bảy giờ để mài sắc cái rìu của tôi.” Trở nên phù hợp là có một chiếc rìu sắc bén.
Hầu hết những người lạc lối vất vả len qua khu rừng để theo đuổi những mục tiêu của họ. Khi bạn phù hợp và đầy đủ, bạn bay một cách tự tin qua khu rừng và đậu kế bên mục tiêu của bạn để đòi hỏi những gì bạn đã mường tượng một cách rõ ràng.
Nhóm các hành động của bạn lại là chìa khóa cuối cùng để biểu lộ những gì bạn muốn trong cuộc đời của mình.
Sự khao khát. Niềm tin. Lòng tự trọng. Khi bạn có tất cả những điều này thẳng hàng với nhau, bạn có sức mạnh để nhìn ngắm. Nhưng quá trình sắp thẳng hàng này không xảy ra ngay lập tức. Đôi khi phải mất nhiều năm hoặc đòi hỏi kinh nghiệm cả đời hay chuyện “suýt mất mạng” nào đó để đột nhiên buộc bạn phải thức tỉnh và nối các hành động của bạn lại với nhau. Khi bạn không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác – khi nó là một vấn đề sống còn – bạn thường xuyên hiểu ra sự việc. Dù là chậm chạp hay đột ngột, bạn thức dậy vào một buổi sáng và nhận ra rằng “cái ngày nào đó của bạn là đây.” Bạn muốn có nó. Bạn tin tưởng nó. Hạt giống mà bạn gieo rất lâu trước đây giờ đã chín mùi và sẵn sàng ra quả.
Có thể dường như chúng ta đang bỏ nhiều thời gian vào những “vấn đề” bên trong chúng ta – nhưng đây là phần khó khăn nhất. Nếu bạn có thể phù hợp, tất cả những phần còn lại sẽ giống như trò chơi của một đứa trẻ. Bất cứ ai có thể học phải làm gì. Chính việc bắt chính bạn phải làm mới là khó khăn.
Stephen Covey thích trích dẫn lời của Lincoln, ông cho rằng: “Nếu tôi có tám giờ để chặt một cái cây, tôi sẽ dành bảy giờ để mài sắc cái rìu của tôi.” Trở nên phù hợp là có một chiếc rìu sắc bén.
Hầu hết những người lạc lối vất vả len qua khu rừng để theo đuổi những mục tiêu của họ. Khi bạn phù hợp và đầy đủ, bạn bay một cách tự tin qua khu rừng và đậu kế bên mục tiêu của bạn để đòi hỏi những gì bạn đã mường tượng một cách rõ ràng.
Nhóm các hành động của bạn lại là chìa khóa cuối cùng để biểu lộ những gì bạn muốn trong cuộc đời của mình.